invitan: (Default)
[personal profile] invitan

Chương 6: Bất thường. Phi thường. Không dấu tích.

 

 

Hoặc bây giờ, hoặc không bao giờ
Hoặc chưa bao giờ...




1. Bất thường

Xẩm tối. Trời đầy những mây.
Tokyo lúc chập choạng vừa rực rỡ vừa mịt mờ. Ánh đèn chồng lên những tia nắng cuối cùng loang lổ. Những góc tối điểm xuyết lẩn lút. Đan xen những toà nhà cao chọc trời vốn sáng đèn cả ngày lẫn đêm.

Ogata bước vào khoang chiếc Nissan đỏ bóng lộn. Khói thuốc toả lên trời phảng phất. Bên kia Viện Cờ các phóng viên vội vã bước qua. Cười nhạt, hình dung cái tít trên trang nhất Tuần báo Cờ vây số tới... "Ogata Thập đẳng đánh bại kỳ sinh Ichiryu". Gọng kính loa loá ánh đèn đường.

Cùng lúc, một thanh niên trẻ măng trong bộ đồ đen lọt vào tầm mắt. Nhận ra. Không phải một thanh niên bình thường. Ogata nhấn còi inh ỏi. Vẫn thản nhiên bước. Anh ló mặt ra khỏi cửa tự động. "Akira!" - gọi to. Vẫn không quay lại.

Thoáng ngạc nhiên. Nhưng rồi Ogata cũng đóng cửa kính lại. Cũng có thể chỉ là người giống người. Chợt nghĩ tới mấy chai
Bordeaux trong tủ kính ở căn hộ. Chiếc xe lướt lên đường nhựa, phả hơi nghi ngút.

Nhưng Ogata không phải kẻ duy nhất.

Từ bên kia đường, vài mái tóc dài băng tới. Tiếng xì xào rộ lên. Những cặp mắt sáng bừng. Dù sao, nếu bảo Touya Akira chẳng hề có fan luôn chầu chực sẵn bên Viện Cờ thì đúng là nói xàm.

Nhưng một lời nói xàm còn lớn hơn là Kanda Yuu từng được bất kỳ ai ưa thích.

Chạng vạng thành phố, có một chiếc áo đen nổi nóng. Ồn ào chưa bao giờ là niềm yêu thích của người kiếm sĩ. Dù là sự sắp đặt vô tình của Thượng Đế chăng nữa, đó cũng không thể ngăn cản những quyền mà người tự cho là đáng được hưởng. Trong số đó có quyền-được-sống-trong-yên-tĩnh.

Khi người ta thấy quyền lợi chính đáng của mình bị xâm hại, họ phản kháng. Nhưng rút gươm trước đường phố mắc cửi không phải là việc khôn ngoan. Bởi kiếm làm người khác sợ. Và khi sợ, họ kêu lên.

Và bất thường: Những tiếng thét giữa lòng thành phố.

 



2. Phi thường


Cảnh sát là những con người có nhiệm vụ cao cả ngăn chặn mọi bất thường xảy ra trong thành phố. Vậy nên khi người thanh niên có đôi mắt xanh sắc lạnh nhận thấy vòng vây cao quý bủa xung quanh, anh lập tức hiểu chỉ còn một con đường: chạy.

Mặt đất trơn tuột. Nhưng trong một phút, điều đó chẳng còn quan trọng nữa. Trong một phút, tựa hồ không còn khác biệt.

Tiếng còi cảnh sát vang lên inh ỏi từ phía sau. Những hàng người hoảng hốt. Nhưng đều không là gì, không là gì cả.

Trong một phút, cơ thể này dường như hoàn toàn thuộc về anh.

Trước đây từng có những lúc thế này. Cảnh sát mang lại những điều lộn xộn. Và khi hắn đến, từng toán từng toán cảnh sát đều trở thành người của hắn. Hay nói đúng hơn, chẳng còn là người...

Nghiến chặt răng. Tà áo tả tơi lật phật. Tiếng xe cảnh sát theo ngay sát. Bức tường đỏ quạch sừng sững chắn trước mặt. Ngước nhìn lên. Một cú nhảy sẽ không đủ để vượt qua. Mí mắt khép lại. Cơ thể này sẽ không chịu đựng nổi. Người thừa biết.

Đằng sau rộ những tiếng la hét.

Con người bình thường sinh ra để tạo thành những điều phi thường.

Bật mở mắt ra. Bức tường đỏ trơn láng.

Con người không có cánh. Con người không thể bay qua những đỉnh núi cao vời vợi.
Nhưng họ có một cơ thể. Và họ có một cái đầu.
Con người không bay qua đỉnh núi. Họ dùng những bậc thang.


Mỉm cười.

Tuyết trắng, áo đen, bức tường màu đỏ.

Quá đủ để tạo nên sự phi thường.




3. Không dấu tích.

Shindou Hikaru vội ngẩng đầu lên. Cơn rùng mình chạy dọc xương sống.

Không có gì. Ngoại trừ ánh đèn le lói ngoài ô cửa. Cậu bước tới, tựa người vào khung kính. Đèn từ đường và những nhà cao tầng. Chúng không nhấp nháy. Không phải những vì sao. Cậu bật thành tiếng nói. Giải thích cho một ai đó đã tan vào không khí.

Không ảo tưởng.

Im lặng. Vẫn như thế. Vẫn y nguyên như từ nhiều năm trước. Chỉ có im lặng đáp lại. Cậu không nói gì nữa.

Điện thoại reo. Cậu vồ lấy ống nghe. Dù biết ngay cả khi người gọi là anh thì cậu cũng sẽ chẳng nghe thấy gì ở đầu dây bên kia. Đơn thuần là một thói quen. Chỉ là một thói quen.

//Xin lỗi, cậu có phải Shindou Hikaru...?//

Giọng một người phụ nữ. Mắt lặng đi. Rồi một lát, cậu trả lời. "Vâng".

//Bác là mẹ của Akira... Touya Akiko - cháu biết rồi đấy. Bác muốn hỏi...// - giọng bà chợt nghẹn lại - //...hôm nay cháu có gặp Akira không?//

Im lặng. Cái tên vang lên như một mũi dao. Nhắm mắt lại.

//Xin lỗi..?//

"Cũng có thể coi là có..." - lầm bầm - "Có chuyện gì vậy ạ?"

//Cháu có thể cho bác biết cháu thấy nó ở đâu không?// - Giọng bà như muốn khóc.

Cậu im lặng.

//Shindou-kun?//

"Nhưng có chuyện gì vậy?" - Không muốn trả lời.

//Thằng bé... tới giờ vẫn chưa thấy về. Bác đã gọi khắp nơi... Nó bảo hôm nay tới Viện Cờ, nhưng...// - Im bặt.

"..."

//Ogata bảo có trông thấy một người... nhưng có lẽ không phải...//

"..."

//Và trên bản tin... trên bản tin...//

Nói tới đây, bà oà ra nức nở.

"Akiko-san, cháu nghĩ Akira sẽ về ngay thôi..." - Tốt nhất là như thế, cậu nghĩ - "Bác không nên lo quá." Cậu liếc nhìn kim đồng hồ chỉ 10h đêm. Y là kẻ có trách nhiệm, cười lạt, nhưng từ ba tháng nay cậu không chắc điều đó.

//Cháu... chưa xem bản tin truyền hình hôm nay à...//

"Chưa, cháu đang bật vô tuyến đây." Cậu vớ lấy cái điều khiển. Chẳng lẽ là một đoạn băng bắt có kỳ thủ đòi tiền chuộc? - thầm nghĩ, và không hiểu sao chẳng cảm thấy lo lắng. Có một lúc cậu thấy chút tội lỗi về sự hả hê của mình. Thế đây, chỉ một chút.

Nhưng mọi chuyện có lẽ vượt ngoài mong đợi.

Tất cả mọi kênh đều chiếu cùng một cảnh, cùng một bộ phim. Một người thanh niên mặc áo đen lao như một cơn gió, theo sau là một xe cảnh sát nhấn còi inh ỏi. Đám đông dạt vội ra xung quanh, để lộ khoảng đường mà cậu nhận ra rõ ràng là con đường kế bên Viện Cờ. Cuối đường chắn bởi một bức tường đỏ quạch cao khoảng 4m, phẳng lì và mát lạnh, mà cậu vẫn hay dựa vào. Trong giây lát, người thanh niên như khựng lại. Cậu biết không còn đường nào khác. Kẻ đó hẳn cũng rõ.

Và mọi thứ xảy ra rất nhanh.

Con người kia rút thoăn thoắt một vật dài màu lục, đâm mạnh xuống lòng đường. Tiếng rắc đanh gọn. Rồi bám vào đó, kẻ nọ bật người lên, như một vận động viên nhảy sào, lẹ làng bay người qua bức tường. Chỉ có điều: so với cây sào của những vận động viên, thứ mà y sử dụng - dường như là một thanh gươm - ngắn hơn rất nhiều.

Bộ phim chợt dừng lại và tự động tua trở về. Màn hình giữ nguyên khung cảnh lúc chiếc áo đen lộn nhào phía trên bức tường. Và được phóng to cho tới khi từng nét mặt hiện rõ.

Hikaru đánh rơi chiếc ống nghe, vai rung lên bần bật.

Tiếng bình luận của phát thanh viên trôi qua tai cậu ong ong.

"Đó... không thể nào..."

Cắn mạnh vào môi.

Ngoài hiên tuyết lững thững buông xuống.

Hết chương 6.
_______________________


Author Note:

Nissan: Tên một hãng xe hơi của Nhật.

Thập đẳng: Nguyên bản Judan - tên một danh hiệu, đồng thời là một giải đấu trong hệ thống giải đấu cờ vây của Nhật.

Kỳ sinh: Tương tự Thập đẳng, nguyên gốc là Kisei.

Bordeaux: Một loại rượu Pháp.

This account has disabled anonymous posting.
If you don't have an account you can create one now.
HTML doesn't work in the subject.
More info about formatting