Chương 8: Những tràng cười sau cùng
Hay cổ tích không có hậu...?
Lạnh. Lơ mơ. Lạnh. Mặt trời rơi xuống? Lạnh. Tia hoàng hôn cuối cùng. Lạnh. Đang ở đâu...?
Touya Akira mở choàng mắt. Tán lá nghiêng theo những đợt gió vút. Vầng đỏ thẫm vắt vẻo chân trời. Bờ cỏ rạp hẳn sang một bên theo nắng dần lụi. Lạnh...?
Ngày thoắt tàn. Ngỡ ngàng liếc anh. Người thanh niên thời Heian cười buồn bã, ngước mắt lên vầng trăng khuyết lơ lửng chốn cao. Ánh trăng xanh lơ, chiếu xuống mờ ảo, lấp đi ánh nhấp nháy của những vì sao. Nhìn ra chung quanh. Sửng sốt.
Những chiếc lá đã rụng ngả màu đen và tan ra thành đất. Những thân cây nghiêng ngả khô đét, rồi chợt vỡ ra bụi đen. Nước từ đâu chảy ra loang loáng, ăn dần thảm cỏ. Thành dòng, trôi ngang những bụi cây rậm rì. Quanh co, và khuất tầm mắt dưới ánh sáng yếu ớt trăng cao.
Akira quay mình về. Bàn cờ tan biến từ khi nào. Người thanh niên cũng không còn nguyên chỗ, bàn tay thanh thoát vắt vẻo cây sáo trúc ngang, đứng dọc dòng sông mới, tấu lên độc khúc ca. Bản nhạc chỉ gồm những nốt trầm, có lúc xuống thấp gần như không nghe được. Chỉ một khúc. Rồi ngưng lại.
"Tôi đã từng ở đây."
Sai nghiêng người lại, trăng soi nửa mặt, mắt tím uất u. Akira lặng im. Anh ta đã im lặng quá lâu. Tới lúc phải nói. Ý nghĩ trôi qua trong tĩnh lặng.
"Tôi là thầy dạy cờ cho Nhật hoàng... Hay đã từng." - Lại ngừng. Ngước mắt về một hướng nào đó tựa hư vô.
"Tôi bị gian lận trong một ván cờ... bị lưu đày... lăng nhục... Tại dòng sông này, tôi... tự vẫn..."
Trăng vằng vặc phản chiếu từ dưới làn nước đang trôi, dễ dàng xáo động khi loài cóc xám tanh tách trên những lá súng lờ lững. Cậu hơi gục đầu.
"Tôi trở thành một hồn ma, loanh quanh bên bàn cờ, khóc những giọt nước mắt vô hình. Nhưng đã có hai người thấy tôi... và cho tôi trú ngụ một góc tâm hồn..."
Cậu vội ngẩng mặt lên, nhìn thẳng về hướng linh hồn tội nghiệp. Không cần suy nghĩ. Đột nhiên trở nên quá rõ ràng. "Bản nhân phường Shusaku... và Shindou...?" - Buột miệng.
Và hồn ma gật đầu.
Thở hắt ra. Chưa bao giờ rõ hơn thế. Có một con người khác... Cậu đã biết. Đã luôn biết.
"Vậy sao anh ở đây?" - Chợt hỏi.
Sai quay hẳn mình về phía trăng. "Để giữ chân em."
"Sao tôi phải ở đây?" - Chồm lên phía trước.
Im lặng. "Có một lời tiên tri-"
Nhướn mày.
"Chúa cần một cơ thể." - Anh thì thầm.
Nhìn trân trân. Chúa cần một cơ thể. Một giọng nói vang lên trong đầu. Một linh mục. Một cỗ máy. Nhắm mắt lại. Thánh đường không chỉ có trang nghiêm. Và Chúa không chỉ có nhân từ. Ba tháng nay... vật lộn... những cơn ác mộng... và mọi thứ...
"Chúa à...?"- Ngẩng đầu lên, bật cười.
"Cách đây hơn 120 năm, từng tồn tại một tổ chức bí mật mang tên Giáo đoàn đen, trực thuộc Vatican, bao gồm những exorcist mang nhiệm vụ tiêu diệt akuma, những cỗ máy dựa vào linh hồn con người để sống.
Trong số những exorcist, có một người mang tên Kanda Yuu. Anh ta sử dụng vũ khí là một thanh katana... mang tên Mugen. Sức sống của anh ta đến từ một chiếc Đồng hồ cát Hoa sen 13 cánh. Mỗi lần cận kề cái chết, một cánh hoa lại rụng xuống. Và anh ta trở lại khỏe mạnh để tiếp tục chiến đấu..."
"Và rồi cánh rụng sạch, và gã đó chết...?" - Shindou Hikaru chen ngang vội vã. - "Liên quan gì tới Touya, thưa ngài?" - Chạm phải ánh mắt quắc lên từ người ông.
"Gần đúng," - Kanda Seiji nheo mắt lại - "những cánh sen rụng và anh ta không còn sống, nhưng không phải do sự thiếu khôn ngoan khi tiêu tốn quá nhiều năng lượng sống." - Ngừng lại, như để tăng thêm ấn tượng.
"Sau cái chết đột ngột của Yuu, người ta tìm thấy trong căn phòng anh ta từng ở những mảnh vỡ của chiếc đồng hồ cát, và bông sen chỉ còn lại đài hoa xơ xác giữa phòng, bên cạnh là những cánh sen vẫn còn nhuốm màu tươi. Ai đó đã đập vỡ nó... Ai đó đã làm chệch hướng Bánh xe Số Mệnh." - Cất cao giọng, ông nhấn - "Và vì thế mà akuma vẫn chưa bị tiêu diệt hoàn toàn. Một số đã trốn thoát, náu mình đâu đó thế giới này, chuẩn bị cho một ngày trở lại."
“…”
"Chuyện thật là hay, ngài Kanda" - Giọng cậu thanh niên tóc nhuộm đầy mỉa mai sau một hồi. "Và câu chuyện cổ tích này hẳn liên quan mật thiết với y, thật là rõ ràng. Có điều 'lời tiên tri' thì biến đâu vậy?" - Nhất quyết không nhìn sang phía ông.
Kanda Seiji không trả lời, mắt hướng về chiếc bình xanh sau lưng cậu, nơi thanh katana nọ đã về đúng chỗ. Hikaru chợt bối rối. Cậu chạm tay vào thân kiếm. Một cái gì đó khác lạ. Siết mạnh tay. Căm ghét bị tò mò lấn át. Cố nhấc hẳn ra, cả người cậu bật ngửa lại sau. Nặng.
"Thanh katana đó chính là vũ khí diệt akuma của Kanda Yuu." - Cất cao giọng, Kanda Seiji hơi nhếch môi khi tóc hai màu bị đè nghiến bởi thanh kiếm. "Sau khi anh ta qua đời, một exorcist khác tên Allen Walker đã tìm cách đoạt lại nó đem về Nhật Bản... về với tộc Kanda."
Ngài Kanda tiến lại phía thanh kiếm. Những đường gân nổi lên trên cổ, ông dựng nó dậy, vuốt nhẹ từ mũi. Không lưỡi... Xoay khẽ chuôi kiếm hướng về ánh mặt trời. Tia nắng mờ đủ làm lóe những vệt ngoằn nghèo trên thân kiếm.
"Khi được trở về, thân kiếm đã được khắc sắn một bài thơ haiku... Cháu có thể xem."
Hikaru liếc dọc thân kiếm. Những nét chạm mờ và khó đọc, có chỗ như đứt rời. Không quan sát kỹ thật khó mà nhận ra.
Mười hai thập niên đong tuyết
Chuông rung nhẹ
Ngược về lối cũ
Cậu đọc thành tiếng. Rồi lặng. Mắt dán chặt vào con chữ. Mười bảy tiếng đung đưa. Không biểu lộ chút xúc cảm.
"Thông điệp rất rõ ràng. 120 năm sau cái ngày định mệnh ấy, vào một ngày đông giá, Kanda Yuu sẽ trở về." - Đôi mắt xanh chiếu ra cửa sổ trắng xóa - "Ta không rõ bằng cách nào, nhưng giờ thì có thể chắc chắn Yuu đã "nhập" vào một cơ thể khác, có lẽ chính là đầu thai của anh ta-" ngừng một lát, Kanda Seiji nhìn thẳng vào mắt nâu của cậu thanh niên trẻ, "-cơ thể của Touya Akira!"
Lặng.
"Không có bằng chứng," - Rốt cuộc cậu buông lời nói khẽ - "câu chuyện cổ tích đó dễ dàng được bịa ra."
Cười. "Nhưng có nhân chứng..." - không phải ngài Kanda, đó là giọng của người ông - "Touya đi vào cửa tiệm hôm trước và nằng nặc đòi vật đó." - Ông hất đầu về thanh kiếm, giờ đã được dựng xuống sàn. "Cháu cũng biết rồi..."
Lặng.
"Nếu đó thực sự là Touya Akira thì làm sao đủ khỏe để nhấc nổi thanh katana, huống chi tới làm hỏng cả một cái bàn cờ?" - Đôi mắt nâu của cậu chợt sắc lại khi Kanda Seiji nhận xét.
Phải rồi, bàn cờ.
Sai.
Mọi thứ.
"Cứ cho là thật đi, vậy cái người đó trở về làm gì?" - Mắt liếc nền nhà, tay run bần bật. Chờ đợi câu trả lời đã biết từ trước.
"Để hoàn thành nhiệm vụ. Đơn giản vậy."
Câu trả lời không gây ngạc nhiên. Không hề. "Bởi vì hắn có một nhiệm vụ... Vậy bất kỳ ai, chỉ cần có một nhiệm vụ chưa hoàn thành đều được tái sinh...? Thật đơn giản." - Cậu phá ra cười. Cười thật to. Cười với thứ dịch mằn mặn trong cổ họng.
Chỉ cần có một nhiệm vụ.
Hết chương 8.
_________________________
Author Note: Dành cho những ai không hiểu được toàn bộ, khuyến cáo trước là đừng nên đọc.
haiku: Một thể thơ độc đáo của Nhật Bản, gồm 17 âm tiết, chia làm 3 câu, thường có cấu trúc 5-7-5. Bài trong chap này chỉ có 13 âm, vì tiếng Nhật có rất nhiều âm đệm, nên nếu dịch ra tiếng Việt có lẽ cũng chỉ còn khoảng 12-13 âm. Với những ai phản bác rằng thứ này không giống thơ haiku, làm ơn xem lại warning số 2: Toàn bộ fic đều là bằng chứng về vốn kiến thức nghèo nàn của tác giả ^^ Tớ biết cái thứ mà tớ viết này không thể mang đúng chất tịch liêu của thơ haiku, hay thần thái của nó, nhưng vì trong fic này nó đóng vai trò như một lời tiên tri, nên những thứ đó không được xem trọng.
Shangri-la: Có một số chi tiết khó hiểu về Shangri-la trong chap này, mà tớ sẽ giải thích ở đây: Shangri-la này hoàn toàn không liên quan gì tới nội dung của tiểu thuyết gốc The lost Horizon cả, ngoại trừ ý nghĩa về một thiên đường. Nó là Shangri-la của tớ, là ý niệm của tớ về một nơi mà mọi thứ đều có thể biến thành sự thực. Cảnh vật của Shangri-la thay đổi theo tâm trạng con người, hay theo ý muốn của con người. Tức là ở đây, khi đêm đột ngột buông xuống, đó chính là ý muốn của Sai, suy nghĩ của Sai trở lại đêm mình tự vẫn, "Tôi đã từng ở đây." nghĩa là như thế - tức là anh đã từng ở trong khung cảnh này.