invitan: (Default)
[personal profile] invitan

Chương 9: Kẻ hỗ trợ họa trên chuyến tàu

 

 

Một trăm hai mươi năm, so với thiên niên kỷ đằng đẵng…

 

 

Sân ga hỗn độn, ngập trong tiếng ồn và chen lấn sỗ sàng. Những con tàu dừng lại rất nhanh, rồi ngay lập tức phóng đi, khi những hành khách còn lại hoặc ngóng cổ đợi, hoặc leo lên mặt đất và mất hút.

Shindou Heihachi cảm thấy ngộp thở. Tàu điện ngầm chưa bao giờ là phương tiện thích hợp cho người già. Lao đi vun vút, từ ngoài ô cửa chỉ thi thoảng lọt những ánh đèn treo leo lét. Bên trong chộn rộn những cô cậu thanh niên, lũ trẻ mới lớn, hay những nhân viên văn phòng đầy mệt mỏi.

Phiền toái.

“Heihachi-san, làm ơn đừng hiểu nhầm những gì tôi nói.”

Người đàn ông với mái tóc bạc cột lại và đôi mắt xanh sắc ngọt nói nửa phân trần nửa quở trách. Shindou Heihachi nghiêng đầu, nhẹ đáp:

“Trước hết ta nên tìm Hikaru đã.” – nói thêm – “Lỗi của tôi, tôi có trách nhiệm trông chừng thằng bé. Mong ngài hiểu, Kanda-san, Hikaru mới 16 tuổi.”

Kanda Seiji ném một cái nhìn dò xét. “Ý ông là sao?”

“Khi ngài nói thằng bé sẽ phải hỗ trợ Kanda Yuu…” – ông lão thả lỏng trên ghế. – “Ngài thự sự nghiêm túc?”

“Đó là định mệnh.” – Cười nhạt.

“Vô căn cứ!” – Giọng ông lão cao lên. “Cháu tôi không dính vào vụ này!”

“Đừng để lặp lại chuyện vừa rồi, Heihachi-san.” – Mắt xanh lơ chớp đầy nguy hiểm.

Ông lão quay mặt đi, tay chống nạnh, cơ co lại nhăm nhúm. Tàu chạy êm ru không tiếng động. Kanda Seiji nhìn chằm chằm về một phía. Lông mày nhích xuống rồi lại kéo lên.

“Không phải ngẫu nhiên mà Hikaru trở thành người thân cận với Touya Akira tới vậy, Heihachi-san” – Ông ta cất giọng. Người ông lạc cháu ngẩng đầu lên biểu lộ sự chú ý.

“Như ông đã biết, Touya Akira là đầu thai của Kanda Yuu, ông đã tận mắt chứng kiến. Sự đầu thai thường đi kèm theo các mối quan hệ tương ứng – nhất là những mối quan hệ gần gũi và đặc biệt quan trọng.”

Ông ta ngừng lại khi con tàu xóc mạnh một cái.

“Có những ghi chép để lại – rất hiếm. Cũng có những bằng chứng, tuy không thể rõ ràng và bị thủ tiêu trước khi được phơi bày. Nhưng về trường hợp của Hikaru, tôi tin rằng mình có thể chứng minh được.”

Kanda Seiji lật lớp áo dạ ngoài ra, túi trong căng phồng. Chậm rãi rút ra một cuốn sổ tay nhỏ đã nhuộm thời gian. Lần từng trang, ông ta xoay quyển sổ về phía người đồng hành, để lộ một bức ảnh kẹp sẵn.

Trừng mắt, Shindou Heihachi ngước nhìn lên.

“Vậy nên tôi đã nói, không thể để Hikaru gặp Yuu lúc này.” – Đôi mắt xanh sáng rực lên. – “Sẽ cực kỳ nguy hiểm.”

Hai tay ông lão buông thõng xuống. Thẫn thờ.




Gã bảo vệ to lớn như hộ pháp đứng một góc tiền sảnh. Mắt trợn trừng quan sát. THANATOS đã nhộn nhịp từ sáng – sau khi hình ảnh kẻ tâm thần nào đó nhảy qua bức tưởng rào của tòa nhà và mất tích được chiếu trên bản tin. Cảnh sát tới lục soát – một bà mẹ khóc lóc chạy khắp chốn – vài kẻ hiếu kỳ cố tìm kiếm. Còn gã, gã náu mình nơi kín đáo và quan sát tất thảy. Bởi THANATOS không phải một tòa nhà bình thường.

Gã chăm chú ngắm cái thang máy. Nhân viên công sở bước ra lại vào. Ngáp dài, gã ngó cánh cửa. Chẳng một ai có ý định biến khỏi chốn này. Chán chường gã liếc cầu thang thoát hiểm, thừa biết sẽ chẳng ai lảng vảng quanh đó.

Gã chẳng ngờ là mình có thể nhầm đến thế - trên lầu lởn vởn rõ một cái áo bông.

Mắt gã long lên đỏ rực.

 



Shindou Hikaru bước từng bước lên cầu thang, rờ rẫm theo tay vịn, cảm thấy như vừa trải qua một phép màu khi chuồn qua hàng rào trót lọt. Chưa kể tới việc trốn kịp trước khi hai ông già cãi nhau nhận thấy.

Chợt chua chát. Đáng ra phải biết mình đang lãng phí thời giờ. “Cháu sẽ phải tìm mọi cách hỗ trợ Kanda Yuu!” – “Ngài Kanda, ngài lảm nhảm gì vậy?” – “Đừng xen vào, Heihachi-san” – Tự diễn lại trong đầu vụ gây lộn. Mỉa mai. Hai ông già cãi nhau như lũ học sinh trung học. Thật ngu xuẩn. Đáng ra phải nghĩ tới nơi này ngay từ đầu. Mặt cậu tối dần đi.

Tìm y.

“Touya?” – Gọi khẽ. Hai tay bắc loa lên miệng. Y không thể là kẻ trên truyền hình. Nhắm mắt lại. “Touya?” Nhưng nếu có một hy vọng – bất kỳ hy vọng nào… “Touya?”

Cậu vội nép vào một góc khi nhận ra viên cảnh sát dạo quanh hành lang. Nếu y ở đây, hẳn cảnh sát đã tìm thấy. Và mẹ y hẳn đã tìm thấy.

Nhưng cậu biết y ở đây. Cảm giác kỳ lạ.

“Touya?”

Chợt mường tượng lại câu chuyện cổ tích hoang đường ban sáng. Một hồn ma quay lại…? Hikaru khẽ lắc, mắt nâu đùng đục. Không tin, không phải vì cái lý do người ta thường viện. Không tin vì một nguyên nhân khác…

120 năm… so với một thiên niên kỷ đằng đẵng, chỉ như một giọt nước đổ bể.

“Touya?”

Sai, anh ấy…

“Cậu có đây không Touya…”

…đã luôn chờ đợi…

Gục xuống. Vỡ òa. Mọi thứ.



Chợt có tiếng bước chân từ hành lang vuông góc. Đổ tường một cái bóng tiến lại.

“Touya…?” – Khẽ hỏi, mắt mở to.




Đêm ở Shangri-la. Thời gian chỉ chuyển động trong phút chốc đã chợt ngừng. Trăng vằng vặc treo vắt thành trời, chiếu xuống đáy nước loang loáng. Anh ngồi yên bên dòng nước, để mặc cậu đứng im tựa thảm cỏ.

Trong chuỗi im lặng không ngừng ấy, đã có một lúc bị xáo động.

Chỉ trong một tích tắc, người thanh niên mái tóc okappa chợt ôm lấy ngực và rơi xuống một bên. Như có một cơ thể.

Sai ngay lập tức tới đỡ lấy người sõng xoài. Im lặng. Nhìn thẳng vào mắt cậu, anh chợt mỉm cười, khẽ lắc.

“Chuyện gì xảy ra…?” – Touya Akira hỏi, đôi mắt sâu thăm thẳm. “Đột nhiên tôi… tê liệt.”

“Linh hồn em chưa bao giờ tách rời cơ thể, lẫn linh hồn trú ngụ thân em, biết không?”

“…?”

“Nên với những cảm xúc thực sự mãnh liệt, em vẫn sẽ cảm nhận được sự chấn động, dù em không phải người trải nghiệm đi chăng nữa.”

“Thực sự… mãnh liệt?”

Sai ngoảnh mặt đi. “Ví dụ như nếu em gặp lại một người… cực kỳ quan trọng…”

Akira dõi mắt theo. Cậu chợt hiểu anh nghĩ tới ai.

Phải, cậu hiểu.

Hết chương 9.
_________________________

Author Note:

THANATOS: Trong thần thoại Hy Lạp, Thanatos là tên của Thần Chết. Cái tên đặt cho tòa nhà xuất phát từ khi tác giả nghịch từ điển – tin hay không thì tùy.