invitan: (Default)
[personal profile] invitan

Disclaimer: Ừ thì... không ai thuộc về tôi Y_Y
Author: Invi
Fandom: D.Gray-Man cross over Hikaru no Go
Rating: T
Genres: One-shot, POV, angst. Tóm lại là độc-thoại-nội-tâm.
Pairings: KandaxAllen, KandaxHikaru, HikaruxAkira, SaixAkira. Nói ngắn gọn: tình tay năm.
Warning: Shounen-ai. Khó hiểu nếu chưa đọc fic chính, và cả nếu đã đọc fic chính.
Author Note: Có thể coi là một extra one-shot nằm giữa chương 7 và chương 8 của Luân Hồi, nhưng mà là version S-A. Viết do không tài nào chịu nổi nếu không viết. Mạn phép không có summary. Ai đọc không hiểu cứ hỏi tác giả, nhưng sẽ bị spoil về fic chính. Bản thân tác giả là một kẻ khoái spoil.

 

 

--oOo--

 

Bươm bướm chờn vờn những đêm mưa

 


"Sự quyến rũ của loài bươm bướm không chỉ bắt nguồn từ màu sắc và nét cân xứng: đó tạo thành từ những nguyên cớ sâu xa hơn. Ta sẽ không thấy chúng thật đẹp nếu chúng không bay, hay nếu chúng bay thẳng và chộn rộn như loài ong, hoặc giả chúng biết đốt, và trên hết, nếu chúng không mang cái bí ẩn phiền toái của sự biến hóa: hình thái sau cùng hiện trong mắt ta giá trị của một thông điệp, một biểu tượng, một dấu hiệu chưa được giải mã."
~ Primo Levi.

 



Kanda:

 

Mưa rào.

 

Ta ngồi trên bệ đá xanh xao, lặng im dưới những hạt mưa. Nước thấm tới can. Mưa lạnh lẽo. Nhưng mưa cũng ấm cúng. Ta trốn vào mưa. Dưới làn nước, người không thể thấy ta...

 

Cảm giác lạnh lẽo đem lại cho ta sự an toàn. Lạnh lẽo xâm chiếm khắp cơ thể. Lạnh để có thể che khỏi mắt người. Để người chỉ có thể nhận ra hơi lạnh bao trùm từ vẻ bề ngoài. Để người có thể sợ mà không cố chạm vào trong.

 

Ta trốn vào mưa. Để mưa chảy đượm theo mái tóc. Để mưa lần theo ướt khuôn mặt. Nhưng không chạm vào tim. Ta sợ ấm nóng, nhưng cũng sợ giá buốt tận cùng.

 

Để ta có thể hiểu người. Và để người không dám hiểu ta.

 

Thời gian có bao giờ là đủ cho hai chiều..?

 

Mưa rào. Lạnh lẽo nửa đêm.

 



Allen:

 

Trời mưa. Và mưa.

 

Đêm tối le lói chút ánh sáng mang trong những hạt mưa. Tôi để nó chạm vào. Có ai từng nhận ra mưa sáng và buồn chưa?

 

Anh đi rồi.

 

Ánh sáng chờn vờn từ những cánh bướm đêm. Sao lại có bươm bướm trong mưa...?

 

Bươm bướm tượng trưng cho sự luân hồi. Lavi bảo vậy. Tôi nhìn và chợt lóe lên tia hy vọng. Tôi không thể thấy anh nữa, nhưng không có nghĩa là anh không còn tồn tại. Biết đâu một ngày kia tôi cũng sẽ chết, và rồi một lần nữa gặp lại anh nơi dương thế...?

 

Tôi chợt có một niềm tin vững chắc rằng đó là định mệnh.

 

Miết dọc thân kiếm gãy. Giờ anh đang yên nghỉ dưới lớp tuyết sâu. Mugen nằm hiền lành. Trước đây nó từng mạnh mẽ. Không phải bây giờ. Có lẽ sẽ là không bao giờ.

 

Bươm bướm đậu trên chuôi kiếm. Mưa hất vào mặt tôi ướt đẫm. Nghe mùi mằn mặn.

 

Phòng anh. Những cánh sen tàn. Trong chiếc đồng hồ cát đã vỡ.

 

Chờ đợi ngày mai.

 



Hikaru:

 

Có tiếng sấm. Tôi ùa dậy lúc nửa đêm. Mưa ngoài thềm. Bước ra cửa sổ, tôi nhìn. Cánh bướm gãy nát. Rùng mình.

 

Giấc mơ về vệt máu trên bàn cờ. Và giấc mơ về Sai...

 

Tôi hận y. Nhưng có cái gì đó ngăn tôi chạy bổ đi tìm giết y.

 

Giờ y biến mất. Vào sau bức tường cao 5m. Ánh mắt xanh dai dằng lạnh lùng.

 

Gió luồn vào tóc tôi. Y đang ở đâu...? Tôi muốn tìm y. Ngọn lửa thiêu cháy trong lòng. Như khi mất anh. Hoặc y quá quan trọng với tôi. Hoặc hận đã vượt quá giới hạn của nó.

 

Tôi cầm lấy cánh bướm đen. Sao lại phải nhọc nhằn lúc nửa đêm mưa bão, để rồi thân tàn cánh nát? Anh từng bảo mỗi con bươm bướm mang một linh hồn. Linh hồn ai đang vụn nát trong tay tôi?

 

Akira...

 



Sai:

 

Tôi mơ thấy mưa. Mưa suốt ngàn năm dông dài. Mưa ở đây. Và mưa ở kia. Mưa sượt qua tay. Mưa chạm vào lòng.

 

Em giống mưa. Em ở đây. Và em ở kia. Em quá gần và cũng quá xa. Mọi thứ rực cháy như lửa đốt, cái thứ lửa mà mưa chỉ càng làm nó bừng hơn. Tôi không thể ngăn nổi cái ý nghĩ tội lỗi chiếm đoạt lấy linh hồn em cho riêng mình. Dù tôi biết rõ: tôi không đủ can đảm để chia tách em khỏi người mà tôi yêu quý còn hơn sinh mạng mình.

 

Em là cánh bướm chờn vờn trong mưa. Tôi càng đưa tay ra, em càng lẩn tránh. Khi tới lượt tôi lẩn tránh, em lại dồn ép. Em không thuộc về tôi. Em không bao giờ thuộc về tôi. Em thật tự do, quá tự do để thuộc về bất cứ ai ngoài người.

 

Nhưng giờ em đây. Và giờ, chỉ một lát thôi, tôi có thể ngắm nhìn em, như thể em đã luôn thuộc về tôi.

 

Và tôi thấy, thấy những cơn mưa.

 



Akira:

 

Tôi chợt tỉnh giấc. Anh đang nhìn tôi. Ánh mắt lạ lùng, gợi tôi nhớ tới một ánh mắt khác. Ánh mắt tôi nhìn cậu. Vào một ngày mưa.

 

Anh vội vàng quay đi. Nhưng tôi nghe thấy tiếng mưa lộp độp. Anh đã cô đơn suốt ngàn năm. Và tôi biết. Và tôi muốn trách cậu. Nhưng không thể. Ánh mắt đêm mưa hằn in. Tôi sợ. Thứ tình cảm mà tôi không dám thừa nhận. Suốt ba tháng, đã có lúc nó muốn bộc phát. Không ai hay. Khi tôi nhìn cậu, những hình ảnh hiện lên suồng sã. Nếu tôi có thể ôm chặt lấy cậu, nếu tôi có thể để mái tóc mềm mại của cậu vuốt nhẹ da thịt tôi, nếu tôi có thể quấn lấy đôi môi dịu dàng...

 

Nhưng những gì tôi làm là ngảnh mặt quay đi.

 

Anh ở đây, nhưng không bao giờ có thể thay thế cậu. Bởi cơn mưa của tôi không có hình bóng anh trong đó. Dù tôi ước mình có thể xin lỗi...

 

Nhắm mắt lại. Ánh hoàng hôn vẫn chói chang. Nhưng tôi nghe thấy tiếng mưa. Lộp độp.

 



The end.