invitan: (Default)
[personal profile] invitan

Chương 11: Ngọn lửa tím

 

 

Ván cờ sẽ phải kết thúc. Phải có thắng và thua.

 

 

Nóng.

 

Hikaru vùng vẫy để mở mắt ra, cho tới lúc cậu nhận ra rằng mắt cậu đơn thuần không thể mở được. Có một cái gì đó cay xè xát vào đồng tử. Cố giẫy giụa, nhưng chỉ cảm thấy mình chơi vơi. Không phải giữa không trung, nhưng cũng không có chỗ dựa vững chắc.

 

Và nóng.

 

Giẫy mạnh hơn. Một cái gì đó đâm liên tục vào lồng ngực. Vùng lần nữa. Cái nóng thiêu đốt cổ họng. Cố kêu lên, nhưng một thứ gì đó ộc vào ngay cái lúc cậu vừa mở miệng. Cảm thấy cơ thể mình co giật.

 

Biết rằng mình sắp chết.

 

Đúng lúc cậu đã quyết định bỏ lại tất cả, một bàn tay từ đâu túm lấy cổ áo cậu. Nhanh như chớp, cậu bám chặt vào cánh tay ấy, hy vọng trong vô thức. Một bàn tay nữa đỡ nhẹ lưng cậu chắc chắn. Chợt cảm thấy lồng ngực nhẹ bớt dần. Tới một lúc nào đó, cậu nhận ra mình đã có thể thở được.

 

Hít lấy hít để như chưa bao giờ được thở, cậu hé mắt ra. Ánh sáng mờ chiếu xuyên qua lớp tóc dài của ân nhân. Sai? Mắt mở trừng. Không phải. Hình ảnh nhòe nhoẹt, nhưng cậu biết là không phải.

 

Không còn đủ sức để nghĩ thêm, cậu buột miệng: “Kanda?”

 

Rồi tất cả chìm vào im lặng.

 

 

 

 

Akira trở lại im lặng

 

Không rõ đã thêm được bao lâu kể từ khi đêm buông và ván cờ tan vào không khí. Thời gian, cùng với bất kỳ âm thanh nào làm chứng được cho dòng chảy bất chợt của nó đã lại ngưng bặt. Sai vẫn an tọa bên bờ nước kể từ sau khoảnh khắc dao động bất chợt nọ, có lẽ hồi tưởng lại những chuyện xa xăm nào từ những trăm năm trước. Những chuyện mà nghĩ lại, dường như chỉ mới xảy ra từ hôm qua. Dù cũng chả có ý nghĩa gì – đối với một linh hồn, thời gian là bất tận.

 

“Vậy đấy là điều em muốn sao?”

 

Akira ngẩng đầu. Mắt chạm vào ánh nhìn tím đen, vẫn rực nhưng đã bớt sắc. Chân mày dãn ra, nhưng trong giọng nói đáng ra phải vô cảm lại thả chút điều vương.

 

Cậu nhướn mày không đáp.

 

“Còn chơi cờ?” – Sai hỏi như một điều hiển nhiên.

 

Cậu quay đi.

 

“Xin lỗi anh, nhưng không phải ở đây.”

 

“Tại sao?”

 

Akira nhắm mắt lại. Câu trả lời không thể nào rõ hơn. Nhưng có một thứ gì đó lơ lửng trong bầu không khí. Một thứ gì đó khiến cậu sợ.

 

“Vì tôi có cảm giác như mình đang chơi một ván cờ không có thực.” – Quyết định trả lời.

 

Sai nhìn cậu trân trân. Tay nắm chặt chiếc quạt, rung bần bật. Cậu chợt cảm thấy mình độc ác. Cơ mắt hơi lỏng, nhưng rồi lại khép chặt lại. Lời đã nói ra không bao giờ có thể rút lại.

 

“Một ván cờ, dù có là ở thực tại hay từ giấc mơ, dù là ở thiên đàng hay địa phủ, dù là giữa con người hay thần thánh hay đơn thuần là những linh hồn, chỉ cần đã từng được chơi thì sao có thể gọi là không thực?”

 

Mắt cậu bật mở. Đây là lần đầu tiên. Lần đầu tiên kể từ khi lạc vào chốn này, từ khi những mảng ánh sáng rạn nứt để lộ rừng phong buổi hoàng hôn, từ khi người thanh niên vận kariginu mỉm cười và tự xưng tên Sai. Từ khi ván cờ ấy bắt đầu với nhịp điệu đong đưa, chậm chạp và hoàn hảo. Lần đầu tiên cậu cảm nhận được một thứ cảm xúc mãnh liệt hơn sự trống rỗng và nỗi sầu u uất. Vội quay ngoắt lại.

 

“Không… không phải, ý tôi không phải vậy…” – Lắp bắp. Cũng lần đầu tiên.

 

Bầu trời lại chuyển màu. Đêm đen đỏ dần. Màu đỏ của bình minh đang lên. Hay Akira nghĩ thế, trước khi nhận ra rằng màu đỏ nhuộm cả bốn bề. Nóng. Mắt mở to. Shangri-La... Cậu cứ ngỡ nó thực hiện mong muốn của cậu. Hay ít ra của tù nhân của nó. Giờ chợt nhận ra là không phải, và tự trách tại sao tới giờ mới hiểu.

 

Thiên đường chỉ nghe theo lời Sai.

 

“Nếu em nghĩ rằng ván cờ này không có thực - rằng một ván cờ giữa những kẻ không còn thể xác là không có thực – thì cũng có nghĩa là em phủ nhận sự tồn tại của tôi – của chúng ta.” – Sai chợt mỉm cười, nhìn cậu theo một cách không thể giải mã – “Và đồng thời em phủ nhận Torajiro, và phủ nhận chính Hikaru.”

 

Nóng hơn. Cậu mở miệng ra, rồi lại ngậm chặt. Biết mình muốn nói gì, nhưng sợ rằng điều mình sắp nói có thể gây tổn thương lớn hơn nữa. Lại cân nhắc. Lửa bùng lên từ phía đường chân trời. Những ngọn lửa tím.

 

Chợt hiểu rằng thứ cảm xúc mãnh liệt tới hữu hình không chỉ là giận dữ. Đó bao gồm cả cay đắng.

 

Bỗng có một ý nghĩ. Rằng có lẽ dù nói bao nhiêu lần đi chăng nữa, Sai cũng sẽ không hiểu. Có những thứ che được mắt người khỏi sự thật ngay trước mũi.

 

“Nghe này…” – cậu thở dài, biết mình sẽ hối hận, nhưng đồng thời hiểu rằng không còn cách nào khác – “…chúng ta có thể chơi lại từ đầu không? Một ván cờ khác?”

 

Cái nóng chợt dịu đi. Sai lại nhìn cậu trân trân.

 

“Em đổi ý rồi?”

 

Do dự lần nữa. Biết mình không có cơ hội, nhưng cũng biết rằng nếu không thử thì thậm chí sẽ chẳng còn hy vọng. Hít vào một hơi (tưởng tượng, vì rõ ràng là cậu không thể), cậu đáp.

 

“Tôi có một điều kiện. Ván cờ này sẽ phải kết thúc. Sẽ phải có thắng và thua. Nếu anh thắng, tôi sẽ chấp nhận ở lại đây mãi mãi. Còn nếu tôi thắng…” – Thu hết sức nhìn thẳng vào mắt Sai – “…hãy chỉ cho tôi biết đường ra.”

 

Sai nhìn cậu, ánh mắt không giấu được thoáng ngạc nhiên. Akira cố ép mình giữ nguyên ánh mắt, không để lọt chút nao núng nào ra ngoài. Nếu Shangri-La nghe theo Sai, và chỉ mình Sai… và cậu hiểu rằng Chúa hay thánh thần hay bất cứ đấng tối cao nào đã nhốt cậu lại nơi này không thể phân một cai ngục không mang chìa khóa.

 

Lửa đã tắt. Akira nuốt chửng, nhưng không nhẹ nhõm. Cảm thấy đôi mắt đen tím xuyên thấu tâm can mình. Nếu Sai không chấp nhận, mà rất có thể là không, và bởi Sai hiểu cậu, bởi tình yêu cờ vây của cậu dù có thể kém hơn nhưng vẫn mãnh liệt hơn ai hết, cậu biết mình rốt cuộc cũng sẽ phải chịu thua. Bởi cậu không thể chịu đựng được sự vô tận thiếu vắng cờ vây.

 

Và bởi thế, cậu không ngạc nhiên rằng mình cảm thấy ngạc nhiên khi nghe câu trả lời của Sai: “Nigiri.”

 

Hết chương 11

<input ... ></input><input ... >